Võ Đại Hổ cầm chiếc túi gấm đưa lên mũi ngửi, trong đó thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt an thần, khiến lòng hắn không kìm được dâng lên một tia ấm áp. Hắn đưa tay buộc túi hương vào bên hông, quay người chắp tay với sân viện rồi sải bước rời đi.
Lần này hắn đi nhanh hơn lúc đến nhiều. Nguyên Văn Hiên và mấy người khác vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, khi thấy hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc, vội hỏi:
"Đại nhân, thế nào rồi ạ?"
Võ Đại Hổ nắm chặt chuôi dao găm trong tay, khí thế cả người sắc bén. Hắn quét mắt lạnh lùng nhìn đám người Nguyên Văn Hiên một lượt, trầm giọng nói:
"Là Thánh tử Mộc Diệp. Ta đi tìm gã. Các ngươi tiếp tục ở đây chờ. Nếu trời tối mà ta vẫn chưa có tin tức thì lập tức báo quan."
Ba người Nguyên Văn Hiên nhìn nhau, dường như còn lời muốn nói. Cuối cùng, Lư Sâm là người mở miệng trước:
"Đại nhân, chúng ta vừa nghe ngóng được chút tin tức... nói rằng vị Thánh tử ấy tính tình cực kỳ quái gở, chẳng phải kẻ dễ chung sống."
Nguyên Văn Hiên cũng gật đầu, nhíu mày:
"Không sai. Nghe đâu ngay cả một nam nhân mang thai sáu tháng gã cũng không tha. Chỉ vì người ấy lỡ chọc giận gã mà gã liền hạ lệnh mổ bụng ngay tại chỗ."
Hoa Liên sắc mặt nghiêm nghị, tiếp lời:
"Hơn nữa bên người gã lúc nào cũng có vô số hộ vệ, người thường căn bản chẳng thể tiếp cận nổi."
Võ Đại Hổ lẳng lặng nghe hết, mí mắt khẽ cụp xuống, bình thản nói:
"Chính vì vậy ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690845/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.