Đám người kia vốn chẳng để Nguyên Văn Hiên - một nhóc con - vào mắt, thấy nó còn dám mở miệng khiêu khích, từng tên đều xắn tay áo, trông như muốn trực tiếp động thủ.
Võ Đại Hổ chú ý tới động tác của bọn họ, bước lên chắn trước mặt Nguyên Văn Hiên, cau mày quát:
"Các ngươi muốn làm gì? Ỷ lớn h**p nhỏ? Lấy nhiều h**p ít sao?"
Nhìn cơ bắp hắn cuồn cuộn, khí thế lại khó đối phó, mấy vị đại phu yếu ớt kia lập tức rụt tay lại, ho khan một tiếng, nghiêng đầu nói:
"Mau mang cái đứa con nít nói năng lộn xộn nhà ngươi đi đi! Chúng ta thì nhịn được, chứ đổi sang cửa tiệm khác, chưa chắc đã dễ nói chuyện như thế đâu."
Nguyên Văn Hiên nhìn chưởng quầy đang lúng túng, khẽ lắc lắc hộp gỗ trong tay, giọng điệu bình thản:
"Ông tự cân nhắc đi. Nếu ta đi, bệnh này của ông sẽ thành bệnh nan y, chẳng ai trị nổi. Nhưng nếu để ta xuống tay, chưa tới một canh giờ, ông sẽ thoát khỏi nó."
Đám người kia thấy chưởng quầy có vẻ dao động, vội vàng khuyên can:
"Đừng tin nó! Thế gian nào có chuyện dễ dàng vậy, cái bụng đâu phải muốn mở là mở, muốn khép là khép, lại chẳng phải sinh con."
"Chúng ta nghĩ thêm cách, kê thuốc rồi sắc uống, biết đâu khỏi được, đừng vội!"
"Ai biết bệnh này sẽ phát tác khi nào, không chừng chẳng động tới, cũng sống thêm mười năm tám năm. Nếu giờ nghe nó, chưa chắc đã qua nổi nửa ngày đâu!"
"....."
Nguyên Văn Hiên chậm rãi cất đồ, làm như sắp rời đi.
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690843/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.