Màn đêm sâu thẳm buông xuống.
Trong giấc ngủ chập chờn, Võ Đại Hổ chợt nghe thấy những tiếng động lạ, rất khẽ. Hắn ngay lập tức theo bản năng mở bừng mắt, nhanh chóng nhảy xuống giường.
Hắn vừa mang giày xong, khóe mắt đã bắt được vật thể phát ra tiếng động kia. Đôi con ngươi trầm xuống, hắn lập tức kéo chăn phủ kín Tống Thanh Hàn và Tiểu Thạch Đầu đang nằm trên giường, sau đó tiện tay cầm lấy con dao găm đặt trên bàn, ánh mắt sắc như lưỡi đao khóa chặt vào mấy vật nhỏ đang di chuyển loạn xạ khắp nơi. Cả người hắn như một con mãnh hổ sẵn sàng vồ mồi, không tự giác đã hạ xuống tư thế săn mồi.
Một tia sáng sắc lạnh lóe lên. Thân ảnh Võ Đại Hổ nhanh đến mức tựa như bóng ảo. Trong vài nhịp thở ngắn ngủi, tất cả những vật kia đã bị hắn chém gọn dưới đao.
Ngay lúc hắn định thu đao lại, chợt nhớ ra điều gì, tim thắt lại, không quản động tĩnh sẽ đánh thức Tống Thanh Hàn, hắn lập tức mở cửa, lao thẳng về phía phòng của Nguyên Văn Hiên và Hoa Liên.
Nguyên Văn Hiên và Hoa Liên lúc bị tiếng động đánh thức vẫn còn có phần căng thẳng, Lư Sâm thậm chí suýt nữa đã vớ lấy ấm trà bên cạnh ném thẳng về phía Võ Đại Hổ. May mà sau từng ấy thời gian chung đụng, hắn đã quá quen thuộc với dáng người của Võ Đại Hổ, tuy đang ngược sáng vẫn nhận ra được là ai, nhờ thế mới kịp dừng tay.
Nhìn thấy trong phòng họ không hề có dấu vết gì khác lạ, bờ vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690840/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.