Quả nhiên, khi bọn họ quay lại chỗ đã để xe ngựa trước đó liền phát hiện ba con ngựa mà họ mang theo giờ đã chẳng thấy đâu nữa. Ngựa của người khác thì vẫn ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, chỉ riêng họ là trước mặt trống trơn, vắng ngắt.
Cơn gió nhẹ cuốn theo lá rơi, lượn lờ rồi vừa khéo đáp xuống thành hình dáng một gương mặt đang mỉm cười cứ như thể cười nhạo họ.
Tống Thanh Hàn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Cậu nhìn mấy món đồ trong tay mọi người, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu đau, khẽ hỏi:
"Đúng là... âm hồn bất tán. Ở đây chắc phải có chỗ cho thuê xe ngựa chứ nhỉ?"
Võ Đại Hổ thấy Lư Sâm lon ton chạy đi hỏi thăm người qua đường liền nhếch môi nói với dáng vẻ cổ quái:
"Không hiểu sao ta cứ có cảm giác hắn mang về cũng sẽ chẳng phải tin tức tốt lành gì."
Quả nhiên, Lư Sâm rất nhanh đã hỏi được vị trí thuê xe ngựa. Hắn quay lại vẫy tay bảo bọn họ chờ nguyên tại chỗ, còn mình thì chạy đi một mình.
Ánh mắt Tống Thanh Hàn khẽ lướt quanh, trong lòng dấy lên dự cảm bất an, khẽ nói:
"Nếu không phải do có người bám theo chúng ta suốt dọc đường thì làm sao có thể biết rõ ràng bước kế tiếp của chúng ta như thế này chứ? Mọi việc cứ như có người nắm chắc từng thời khắc mà ra tay vậy."
Võ Đại Hổ gật đầu, bất động thanh sắc nhìn về hướng mình cảm ứng được, nhưng nơi đó ngoài một bức tường ra thì chẳng có gì cả.
Xem ra, kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690839/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.