Đợi mọi người rời đi hết, Võ Đại Hổ tắm rửa lại một lần, đem mùi máu trên người gột sạch, vừa định nằm lên giường thì nghe Tống Thanh Hàn trầm ngâm hỏi:
"Ngươi nói xem, đám người Thánh tộc kia, vì sao lại cứ nhằm vào chúng ta chứ?"
Cậu đã loại bỏ khả năng có kẻ khác mượn tay Thánh tộc để ra tay. Dù sao thì loại rắn kia cũng không phải thứ dễ khống chế, nếu không phải người quen thuộc nuôi dưỡng, căn bản chẳng thể nào đồng loạt bò vào phòng bọn họ được.
Huống chi, nghe khẩu khí của chưởng quầy, địa vị đám Thánh tộc ấy cũng chẳng hề thấp. Thật khó mà nghĩ ra được, là ai có bản lĩnh ra lệnh cho bọn họ như thế.
Vậy rốt cuộc, một đối thủ vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ như vậy, bọn họ là đã đắc tội từ khi nào?
Võ Đại Hổ dường như cũng đang nghĩ đến vấn đề này, nghe vậy liền lắc đầu, khẳng định:
"Chúng ta tuyệt đối không chủ động chọc vào bọn họ nhưng vô ý thì khó nói lắm. Có khi hôm nay lúc dạo phố, đã có một hành động nào đó của chúng ta khiến họ tức giận rồi cũng nên."
Những kẻ sống nơi bản địa này đã bao đời, cho dù chưa chắc nắm kỹ nghệ tinh xảo, nhưng nền tảng tích lũy vốn là điều người ngoài như bọn họ chẳng thể sánh bằng. Ai mà biết được một người tưởng như tầm thường lại chính là tai mắt của bọn họ?
Hơn nữa, một tộc có thể bày ra nghi thức tế trời, cho dù không giết người, thì tâm tính cũng chẳng giống kẻ thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690841/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.