Võ Đại Hổ cũng không viết thêm gì, mà nhìn chữ trên giấy có thể thấy lúc hắn viết hàng chữ ấy là đang trong tình thế vô cùng khẩn cấp, nên nét bút có hơi nguệch ngoạc, khác hẳn với sự trầm ổn thường ngày.
"Ngươi đi ngay, ta sẽ tới sau."
Tống Thanh Hàn trong lòng rối bời, khẽ gấp tờ giấy lại, nhét vào ngực. Khi ngẩng đầu, nét mặt đã trở lại bình tĩnh, cậu trầm giọng nói:
"Chúng ta đi thôi."
Mấy người đến từ Đại Mục dường như cũng hiểu rõ tình hình nghiêm trọng thế nào, không chậm trễ một khắc, lập tức đánh xe hướng thẳng đến cổng thành.
Khi thấy hành lý của họ lính gác cổng còn buông lời đùa cợt:
"Lúc này người ta đều vào thành, các ngươi thì hay rồi cả nhà lại dọn ra ngoài."
Tống Thanh Hàn gượng gạo cười một tiếng. Thấy họ phất tay định cho qua, cậu khẽ thở phào.
"Đứng lại!" - Một tiếng quát chói tai vang lên từ phía sau.
Người của Đại Mục không kịp nghĩ thêm, lập tức vung roi quất mạnh vào mông ngựa.
Ngựa vang lên tiếng hí thảm thiết, như phát cuồng lao thẳng về phía trước, khiến người đi đường phải vội vàng tránh sang hai bên.
Tống Thanh Hàn nắm chặt khung cửa xe, vươn người nhìn ra sau. Thấy người vừa quát chính là tên kỵ binh thiết giáp mà trước đó cậu đã chú ý, không khỏi giật mình trước tốc độ của chúng.
Mới chưa được bao lâu đâu, vậy mà đã từ nhà cậu đuổi tới cổng thành rồi.
May mắn thay, lúc này họ đã ra khỏi thành, trời cao đất rộng, thiết kỵ muốn bắt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690826/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.