Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, giọng trầm xuống:
"Bao giờ? Hành hình ở đâu?"
Tuy họ không cứu nổi những người ấy, nhưng nếu có thể thì chí ít cũng nên cho họ một tang lễ đàng hoàng, tránh cảnh phải phơi xác nơi hoang vu, lạnh lẽo.
Võ Đại Hổ thoáng lộ vẻ không đành lòng, trầm giọng đáp:
"Hai ngày nữa, vào lúc sáng sớm ở ngoài thành... đầu sẽ quay về hướng Man Di. Sau khi chém, thủ cấp sẽ treo trên cổng thành để răn thiên hạ."
Nghe xong, Tống Thanh Hàn bất giác rùng mình, hít mạnh một hơi lạnh, bật thốt:
"Hoàng thượng tàn nhẫn đến vậy sao?"
Lời này không tránh khỏi tai Hoa Liên và Nguyên Văn Hiên, nên dù hai người vốn định im lặng, cũng không nhịn được mà phụ họa:
"Sao lại đối xử với họ như thế chứ? Cho dù có tội, thì lỗi cũng đâu hoàn toàn là do họ..."
Võ Đại Hổ liếc quanh một vòng, giọng hạ thấp:
"Cơn giận của thiên tử, xác trôi đầy sông. Ai mà đoán thấu lòng vua?"
Tống Thanh Hàn khựng lại. Nghĩ đến việc vốn dĩ họ cũng sẽ nằm trong danh sách ấy, tim cậu như thắt lại, dâng lên một nỗi phẫn uất đến tận cùng.
Hành vi của Hoàng thượng, cậu thật sự không hiểu nổi nữa.
Vội vã gả Hòa Ninh cho Man Di đã là chuyện khó chấp nhận. Vậy mà ngay cả khi người đã bị Đại Mục đoạt đi, lẽ ra chỉ cần đổi một cách nghĩ, thuận nước đẩy thuyền mà liên minh với Mục Hãn Mặc là được, ông ta lại chọn cách giết chính quân lính của mình chỉ để xoa dịu Mặc Khắc.
Như thế chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690825/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.