Bị lời nói ấy chặn đến á khẩu, thấy sắc mặt của Tiêu Phàm đã bình tĩnh lại, Mục Hãn Mặc không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, giọng cũng trầm xuống:
"Vậy thì cho các ngươi về một chuyến. Ta sẽ phái người bảo vệ, hy vọng các ngươi sớm quay lại. Đến khi đó, Hòa Ninh sẽ rất vui mừng."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về hướng mình cần đến, biết thời gian không còn sớm, liền nói tiếp:
"Yến tiệc vẫn đang diễn ra, ta phải về trước. Chờ người của ta sắp xếp xong sẽ đến đón các ngươi."
Thấy hắn sắp rời đi, Tống Thanh Hàn chợt không nén nổi tò mò, mở miệng hỏi:
"Lúc đó ngươi viết gì trên giấy vậy?"
Bước chân Mục Hãn Mặc khựng lại. Hắn nhướng mày nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên, nửa cười nửa không:
"Chuyện mà ta còn đoán được chẳng lẽ ngươi lại đoán không ra? Thứ Hòa Ninh muốn nhất là gì, ta đương nhiên sẽ cho y cái đó."
Trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện nét nghi hoặc. Bất giác nhớ lại những khoảnh khắc ở bên Hòa Ninh, cậu buột miệng:
"Tự do?"
Mục Hãn Mặc đã đi được vài bước, nghe từ đó liền vung tay nhẹ, tựa như ngầm thừa nhận.
Trong mắt Tiêu Phàm hiện lên tia phức tạp, khẽ nói:
"Hắn vốn giỏi nhất là làm những trò thu phục lòng người này. Bằng không, ca ca ta đã chẳng đối xử với hắn như vậy..."
Thấy hắn trở nên ảm đạm, Tống Thanh Hàn chỉ vỗ nhẹ vai hắn, một lúc lâu vẫn không tìm được lời nào an ủi, đành khẽ thở dài.
Số mệnh quả thật kỳ lạ. Nhân duyên giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690824/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.