Tống Thanh Hàn cũng phản ứng tương tự như hắn, chỉ là tâm trạng phức tạp hơn nhiều.
"Thân thể ngươi đã bình phục rồi chứ?"
Đứa con lai gật đầu, mắt liếc thoáng ra phía sau họ, bỗng nói:
"Hắn cũng theo đến."
Tống Thanh Hàn khẽ siết lòng, biết hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của Võ Đại Hổ, không khỏi mở miệng hỏi:
"Ngươi tìm bọn ta có việc gì sao?"
Thấy cậu khẩn trương như vậy, đứa con lai chỉ hờ hững liếc qua một cái, giọng bình thản:
"Ngươi là ân nhân cứu mạng ta. Bất cứ lúc nào cũng không cần lo ta sẽ hại các ngươi. Bảo hắn vào đi, đứng ngoài lâu nguy hiểm."
Thấy thần sắc hắn không giống giả vờ. Tống Thanh Hàn suy nghĩ chốc lát, cuối cùng chọn tin tưởng. Cậu khẽ gật với người phía sau. Chờ Võ Đại Hổ bước đến gần, cậu mới nói:
"Tiêu Diễn đã cứu ngươi, xét về tình hay lý đều không nên tránh mặt đệ đệ của y."
Võ Đại Hổ khẽ gật đầu, thấy trên mặt người lai thoáng một nét u ám, liền trầm giọng:
"Tiêu Diễn vì cứu ta mà chết, đó là sự thật. Nếu ngươi muốn trách, ta nhận. Nhưng chuyện này không liên quan đến Tiểu Hàn..."
"Ta tìm các ngươi không để nhắc chuyện đó."
Đứa con lai cắt ngang, đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi ra hiệu cho thủ hạ đẩy xe lăn vào trong trướng.
Chờ Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn đứng yên bên trong, hắn liền nói thẳng:
"Các ngươi phải rời khỏi đây trong đêm. Nếu bị Mục Hãn Mặc phát hiện, e rằng sẽ không đi nổi đâu."
Tống Thanh Hàn hơi khựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690823/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.