Gia Nghi vừa nghe thấy giọng của cậu tâm trạng liền sụp đổ, ngũ quan nhăn nhó, khóc thành cả người đầy nước mắt.
Có lẽ vì áp lực tâm lý quá lớn, y cũng chẳng để ý Tống Thanh Hàn là "tình địch" của mình nữa, vừa khóc vừa đứt quãng nói:
"Ta... ta lại đâu có tranh giành sủng ái của ngươi... ngươi để ta theo các ngươi trở về thì có thể thế làm sao chứ?"
Tống Thanh Hàn thong thả ngồi xuống mép giường, chậm rãi đáp:
"Ngươi không theo bọn ta về thì có thể thế nào? Muốn theo về, trước hết phải tìm được lý do thuyết phục bọn ta đã chứ?"
Trong mắt Gia Nghi thoáng hiện lên tia do dự, ngập ngừng nói:
"Ta... ta trẻ trung xinh đẹp..."
Tống Thanh Hàn nhướng mày, giọng bình thản:
"Ta không cần một hạ nhân trẻ trung xinh đẹp, còn Võ Đại Hổ... trông cũng chẳng có vẻ cần một tiểu thiếp trẻ trung xinh đẹp."
Thấy Gia Nghi lại bắt đầu lau nước mắt, Tống Thanh Hàn khẽ cười, gõ nhẹ ngón tay lên giường, nghiêm giọng:
"Sao ngươi lại cố chấp như vậy? Người thích mình thì không cần, cứ phải dây dưa sống chết với một kẻ vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích ngươi?"
Gia Nghi khựng lại, cúi đầu, nhỏ giọng:
"Ai... ai thích ta chứ? Bây giờ ầm ĩ đến mức này, còn có ai thích ta nữa?"
Nhìn góc áo sắp bị y vò nát, Tống Thanh Hàn nặng nề thở dài, giọng hận sắt không thành thép:
"Mấy ngày nay, vị Lục đại nhân kia vẫn luôn đứng ở góc nhìn ngươi. Hắn có thích ngươi hay không thì ta không biết, nhưng ta biết
rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690816/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.