Lời nói bất ngờ kia khiến Gia Nghi rất không vui. Dù biết đối phương nói cũng có lý, nhưng y vẫn không nhịn được cãi lại:
"Cho dù là oán phu nơi khuê phòng thì cũng là oán phu mặc vàng đeo ngọc! Nếu gả cho kẻ nghèo, cả đời này đừng mong có nổi một món trang sức riêng. Dù sao ta cũng không muốn sống như thế!"
Thấy y nói đến cuối còn mang cả tiếng nức nở, Tống Thanh Hàn đoán chừng đó là do chuyện xưa y từng trải, liền suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:
"Không ai là nghèo mãi. Hai người đều có tay có chân, dù nghèo đến đâu cũng chẳng đến mức một món trang sức cũng không mua nổi. Huống chi, có tiền cũng chưa chắc nam nhân đó sẽ vì cưới ngươi mà đối đãi rộng rãi. Ngươi sao biết trên đời này không có oán phu chẳng được mặc vàng đeo ngọc?"
Gia Nghi nghẹn lời, trong lòng càng oán trách Tống Thanh Hàn, giống như đang trách cậu lúc nào cũng phá đám y.
Nhưng nghĩ kỹ lại, lời cậu nói đúng là có lý, chỉ là...
"Ta thấy ngươi nói vậy là để lung lay lòng ta!"
Tống Thanh Hàn nghe y im lặng một lúc lâu rồi rốt cuộc cũng nói ra câu đó, liền bật cười vì tức, xoay người đắp kín chăn cho y, lạnh nhạt nói:
"Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ. Ta vốn là gả cho người mình thương, còn chuyện của người khác, ta chẳng quản nổi."
Cậu thậm chí còn mong Gia Nghi cứ cố chấp như vậy để sau này có nhiều trò hay để xem. Dù sao nếu y cứ bám riết lấy Võ Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690815/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.