"Ngươi trước đó đâu nói như vậy." - Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên ngay phía sau lưng Gia Nghi, dọa y giật bắn người, vội chui ra sau lưng Tống Thanh Hàn trốn.
Tuy Tống Thanh Hàn chưa từng gặp người này, nhưng nghe câu nói ấy liền đoán ra ngay đây hẳn chính là "Lục đại nhân" mà Gia Nghi vẫn nhắc đến.
Cậu vốn còn thắc mắc, sao một vị tướng quân đang yên đang lành lại chạy đến doanh trại thương binh, thì ra là đã dò hỏi được nơi Gia Nghi đang ở, đặc biệt tìm tới.
Xem ra vị Lục đại nhân này đối với Gia Nghi đúng là có động tâm, bằng không đã chẳng tận lực bám sát thế này.
Chỉ tiếc là... Tống Thanh Hàn nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt đầy căng thẳng của Gia Nghi, khẽ thở dài trong lòng.
Rốt cuộc vẫn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Có lẽ vì ánh mắt của Lục đại nhân quá nóng rực, Gia Nghi nuốt khan một ngụm, gượng gạo cười:
"Ta... ta... ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi..."
Người kia tiến lên một bước, thân hình cao lớn tràn đầy áp lực, ngay cả Tống Thanh Hàn cũng thấy hơi rờn rợn, huống chi là đương sự Gia Nghi.
"Thuận miệng? Ý ngươi là câu vừa rồi thuận miệng hay những lời trước đây với ta cũng chỉ là thuận miệng?"
Gia Nghi vốn định nói qua loa cho xong, nào ngờ đối phương từng bước bức ép, cứ khăng khăng hỏi cho ra lẽ. Trong lòng y bỗng nổi khùng, thẳng người bước ra khỏi lưng Tống Thanh Hàn, chống nạnh:
"Nếu ta nói tất cả đều là thuận miệng thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690814/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.