Nghĩ đến đây, Đại tướng quân bỗng hỏi:
"Võ Đại Hổ, y chết thế nào?"
Trước đó, dù đã có người báo cáo tình hình chiến sự trên chiến trường, nhưng mấy chi tiết nhỏ như vậy thì chẳng mấy ai chú ý.
Võ Đại Hổ bình thản đáp, dứt khoát:
"Là vì cứu ta mà chết."
Đại tướng quân nghe vậy hơi sững người, đôi mày khẽ nhíu lại, tựa hồ có chút khó hiểu.
"Y chẳng phải là nội gián sao? Vì sao lại cứu ngươi..."
Nếu chỉ để trước lúc chết vu hãm Võ Đại Hổ, hắn hoàn toàn không cần nói ra những sự thật kia. Như vậy, khi họ không nắm được manh mối, tất nhiên sẽ chọn tin y, rồi quay sang nghi ngờ Võ Đại Hổ.
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng Võ Đại Hổ đang nói dối. Nhưng nếu hắn có thể bịa chuyện trơn tru đến mức này, e là chức Đại tướng quân của mình cũng nên nhường lại cho hắn.
Đối diện sự nghi ngờ của Đại tướng quân, Võ Đại Hổ khẽ liếc nhìn Tống Thanh Hàn, nhẹ giọng nói:
"Có lẽ... là để báo ân. Chúng ta từng cứu đệ đệ của y."
Đại tướng quân khựng lại, trên mặt hiện ra chút vẻ đã hiểu. Ông không hỏi tường tận việc hai người cứu kẻ kia ra sao, bởi truy hỏi đến vậy quá mất lễ. Nhưng vẫn không nhịn được, tiếp tục hỏi:
"Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?"
Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn nhìn nhau, cả hai đều không nói quá rõ. Dù sao việc này có liên quan đến mối dây dưa giữa bọn họ và Mục Hãn Mặc, không khéo vừa rửa sạch tội danh phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690813/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.