Tiểu Thạch Đầu đâu hiểu nổi mấy lời phức tạp kia, chỉ thấy hai tay mình bị trói chặt, tiếng kêu trong miệng càng thêm giận dữ. Nhóc nhắm chặt mắt, hét to:
"Xấu xa! Cha! Xấu xa!"
Thấy ánh mắt những người xung quanh như vô tình lại hữu ý liếc về phía này, Võ Đại Hổ mím môi, buông tấm rèm trướng xuống, cách ly mọi ánh nhìn tò mò.
Tống Thanh Hàn nói là muốn nghỉ ngơi, nhưng lại không quay về lều mình. Cậu sợ bản thân đang cơn tức mà trông thấy bộ mặt của Gia Nghi, sẽ không kìm nổi mà giơ tay đấm cho y một quyền.
Có điều chuyện này nếu nói cho công bằng thì Võ Đại Hổ cũng phải gánh phần lớn trách nhiệm. Bởi vậy, cậu không thể đem tức giận trút sang người khác được.
Cậu chẳng có nhiều chỗ để đi, đến lúc hoàn hồn lại thì đã đứng trước mặt Thư Lạc.
Dạo này Thư Lạc sống khá ung dung ở doanh trại thương binh. Nhờ mấy kỹ thuật học được từ Tống Thanh Hàn mà tay nghề càng thêm lão luyện, địa vị cũng theo đó mà tăng cao. Dù có cãi nhau trước mặt bao người với thủ lĩnh quân y, đối phương cũng chẳng làm gì nổi y, cùng lắm thì tức đến nỗi xoay người bỏ đi.
Bởi vậy, khi thấy Tống Thanh Hàn - người đã lâu không xuất hiện - bỗng tìm đến mình, Thư Lạc cảm thấy như được sủng ái, vội hỏi dồn:
"Sao thế? Ai chọc ngươi giận à? Nói đi, ta làm chủ cho ngươi! Cho dù là Đại tướng quân đi chăng nữa ta cũng không phải không có cách."
Thấy Tống Thanh Hàn khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690817/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.