Hai tên kia thấy Võ Đại Hổ uống gọn sạch sẽ, lập tức buông tay, mặt mày thoáng ngẩn ra.
Bọn họ liếc nhau, rồi lại bắt đầu kiếm chuyện từ chỗ khác.
"Ngươi vì sao lại uống phần của y? Chẳng lẽ không biết đây là Tiêu Diễn đại nhân ban cho hai người các ngươi sao? Ngươi định chống lại lệnh của Tiêu Diễn đại nhân à?"
Võ Đại Hổ đặt chiếc bát trống xuống, vẻ mặt vô tội:
"Uống một bát thì ta vẫn đói, mà phu lang ta lại chưa có cảm giác muốn ăn nên ta uống luôn bát kia. Có vấn đề gì sao?"
Chính vì không có vấn đề gì nên hai tên ấy mới càng bực bội, hung hăng trừng mắt với hắn một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Chờ bọn chúng đi khỏi, Tống Thanh Hàn liền lo lắng nhìn hắn, gõ nhẹ ngón tay vào bát, giọng khẽ:
"Thật sự không sao chứ? Nếu thấy khó chịu phải nói với ta ngay."
Võ Đại Hổ thấy trong ánh mắt cậu ẩn chứa nét bất an, bỗng vươn tay nắm lấy tay cậu, chậm rãi nói:
"Thật sự không sao. Có ngươi bên cạnh, ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Tống Thanh Hàn hơi đỏ mặt, như nhớ tới chuyện ấm áp đêm qua, khẽ ho một tiếng để che giấu.
Làm xong việc chăm sóc thương binh, thấy mặt trời vẫn còn cao, Võ Đại Hổ nói:
"Đến lúc đi gặp Tiêu Diễn rồi."
Không hiểu sao, Tống Thanh Hàn cảm thấy giọng hắn lúc nói câu này hơi trầm xuống, giống như khoảng lặng trước cơn bão. Nhưng cậu không hỏi gì, chỉ khẽ gật đầu, bước theo hắn về phía trướng của Tiêu Diễn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690808/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.