Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, giọng mang chút hoang mang:
"Chẳng lẽ... Tiêu Diễn đang âm thầm giúp chúng ta báo thù?"
Cậu thật sự không thể tin Tiêu Diễn sẽ phản bội mình và Võ Đại Hổ. Nếu y muốn hại họ, căn bản chẳng cần làm vòng vo thế này - chỉ cần ra mặt làm một lời khai giả là đủ. Khi đó, đội cái mũ tội "tiết lộ quân cơ" lên đầu họ, muốn lật lại cũng chẳng nổi.
Vậy thìy làm tất cả chuyện này vì điều gì?
Võ Đại Hổ liếc nhìn cậu, trầm ngâm nói:
"Có lẽ chúng ta đã bỏ sót thứ gì đó."
Tống Thanh Hàn ngẩn người, định hỏi bỏ sót điều gì thì bỗng cảm thấy eo mình bị một luồng sức mạnh ôn nhu vòng qua, giọng nói trầm thấp của Võ Đại Hổ vang lên ngay sát tai:
"Ngủ thôi. Ngày mai chắc là lúc nên tìm Tiêu Diễn rồi."
Một trận trời đất đảo lộn, chờ Tống Thanh Hàn hoàn hồn lại thì cậu đã nằm ngay ngắn trên giường. Phía trên là gương mặt không biểu cảm của Võ Đại Hổ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy... có chút dễ thương.
Cậu không biết đầu óc mình nghĩ gì, vừa thoáng hiện chữ "dễ thương" đã đưa tay... véo má hắn.
Võ Đại Hổ không tính là gầy, nhưng trên người hầu như chẳng có chút thịt dư nào. Cảm giác khác hẳn với Tiểu Thạch Đầu mũm mĩm, trơn mịn - má Võ Đại Hổ vừa săn chắc vừa đàn hồi. Nghĩ vậy, cậu lại nhéo thêm một cái nữa, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt hắn vừa tối đi.
"Nhéo đủ chưa?"
Tống Thanh Hàn giật mình, lập tức tỉnh táo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690807/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.