Mấy người kia trầm mặc một lúc, không biết có phải do thấy bầu không khí yên ắng này khiến người ta khó chịu hay không, cuối cùng vẫn nhịn không được mà liếc nhìn nhau, như muốn thăm dò tâm tư đối phương.
Rốt cuộc, có một người khẽ ho một tiếng, chủ động mở miệng với Võ Đại Hổ:
"Vết thương của Võ đại nhân đã tốt hơn chưa ạ?"
Võ Đại Hổ trầm ngâm một lát, hơi nghiêng đầu, để lộ vết sẹo mổ xẻ vòng quanh đỉnh đầu, chậm rãi nói:
"Không hẳn là tốt nhưng cũng chẳng tính là xấu."
Nhìn thấy vòng sẹo bao quanh hộp sọ ấy, ánh mắt mọi người lại rơi xuống con dao phẫu thuật trong tay Tống Thanh Hàn, như chợt hiểu ra chuyện gì, sắc mặt lập tức biến đổi, kinh ngạc chỉ vào đầu hắn:
"Đại nhân, ngài... ngài vậy mà lại..."
Thấy hắn gật đầu, ánh mắt bọn họ lập tức thoáng chút thương hại, những hoài nghi cuối cùng cũng tan biến. Có người thấp giọng thì thào:
"Chả trách Võ đại nhân mất trí nhớ, đầu đã bị mở ra rồi, không mất trí mới là lạ... Giờ còn nói năng bình thường được đã là khôngtệ rồi ."
"Phải đó, ta còn thấy cổ ngài ấy cũng có vết thương, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Đáng tiếc..."
"Có thể sống sót là tốt rồi. Huynh đệ quân xung phong chết biết bao nhiêu người, thật sự đáng thương."
"......"
Võ Đại Hổ nghe một lát, bỗng mở miệng:
"Lúc ấy các ngươi tuy không ở trong quân xung phong, nhưng chắc cũng nhìn thấy đại khái quá trình? Có thể nói cho ta nghe một chút không?"
Mọi người ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690806/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.