Nhanh vậy mà đã đưa con đao thứ hai tới rồi sao? Hơn nữa còn sắc bén đến thế?
Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, chắc chắn nói:
"Không phải do Tiêu Diễn làm."
Võ Đại Hổ ngẩng mắt nhìn cậu một cái, thu tay lại, xoay người bưng hai cái bát, đem thứ bên trong đổ vào bô, giọng thản nhiên:
"Chưa chắc. Nếu y buộc phải làm thế thì cũng không phải là không thể."
Tống Thanh Hàn hơi khựng lại, lập tức hiểu ý hắn, nhíu mày:
"Ngươi nói... có người uy h**p y?"
Đổ xong, Võ Đại Hổ đưa hai cái bát trống ra ngoài trả lại cho hai kẻ kia. Thấy họ sững sờ, hắn bình tĩnh nói:
"Ngon lắm, thay ta cảm ơn Tiêu Diễn đại nhân."
Hai người kia liếc nhau, môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, bưng bát rời đi.
Làm xong việc, Võ Đại Hổ trở lại trong trướng, nói với Tống Thanh Hàn:
"Có thể là thế, cũng có thể không. Chúng ta cứ gặp y sẽ rõ."
Tống Thanh Hàn đứng dậy, hơi nghi hoặc:
"Bây giờ sao?"
Võ Đại Hổ suy nghĩ rồi lắc đầu:
"Không phải lúc này. Thứ họ đợi chính là lúc này, nên chúng ta phải nhẫn nại."
Tống Thanh Hàn gật đầu, chưa kịp nói gì thì thấy Võ Đại Hổ cắm con dao găm vào ống giày, liền hỏi theo phản xạ:
"Ngươi định đi đâu?"
"Đi săn. Không thể để ngươi đói được."
Hắn nói như thể đó là chuyện đương nhiên. Câu nói ấy khiến trong lòng Tống Thanh Hàn dâng lên một tia ấm áp, nhưng ngay sau đó lại là lo lắng:
"Ở đây săn cái gì? Chung quanh toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690805/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.