Hàng mi của Võ Đại Hổ khẽ run, Tống Thanh Hàn cũng không biết đó là thật hay chỉ là ảo giác của mình, liền chậm rãi nói tiếp:
"Chúng ta là người Thanh Mộc, ra chiến trường là để chiến đấu với người Man Di. Nhưng trong trận chiến gần đây nhất, ngươi rơi vào ổ phục kích của chúng, chẳng may bị bắt. Để tìm được ngươi – dù là người hay thi thể – ta đã bế con, lén rời khỏi doanh, lợi dụng chút y thuật để ở lại đây. Nhưng e rằng bây giờ lợi thế ấy sắp mất rồi. Chúng muốn ra tay với ta, đặc biệt là tên thụ sinh vừa rồi."
Cậu hơi dừng, giọng trầm xuống:
"Y đã để mắt tới ngươi, muốn ngươi làm phò mã của y. Vì vậy, y có thể không từ thủ đoạn để mê hoặc ngươi..."
Một giọng nói đột ngột vang lên, cắt ngang lời cậu:
"Nhưng làm sao ta biết được sự thật có phải hoàn toàn ngược lại hay không?"
Tống Thanh Hàn ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn thẳng tắp của Võ Đại Hổ.
Cậu lặng người một thoáng mới hiểu ra ý hắn, tim nhói đau, khẽ cười khổ:
"Vậy là ngươi hoài nghi rằng ta đang gạt ngươi?"
Võ Đại Hổ không đáp, nhưng ánh mắt hắn đã là câu trả lời. Không khí trong trướng trở nên ngột ngạt. Tống Thanh Hàn mím môi, giọng thấp xuống:
"Thôi được... ta không nói nữa. Ngươi tự phán đoán đi. Ta tin ngươi."
Nói rồi, cậu ôm Tiểu Thạch Đầu ra ngoài, đi về phía nhà bếp.
Giọt nước mắt nín nhịn suốt cả quãng đường, vừa chạm vào khói củi nồng nặc liền tuôn ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690790/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.