Khi Tống Thanh Hàn mở mắt ra, cậu suýt tưởng ông trời hôm nay chính là cha ruột của mình.
Võ Đại Hổ... vậy mà thật sự tỉnh lại rồi, hơn nữa còn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Tống Thanh Hàn khẽ lau đi giọt lệ không biết đã rơi xuống từ lúc nào, dịu giọng nói:
"Ngươi đừng cử động vội, để ta xem tình trạng của ngươi thế nào đã."
Không ngờ khi cậu vừa đứng lên, Võ Đại Hổ lại cất tiếng hỏi:
"Ngươi là ai?"
Bước chân Tống Thanh Hàn khựng lại, cậu suýt tưởng mình nghe nhầm. Nhưng nhìn kỹ thì Võ Đại Hổ đúng là người vừa nói. Bàn tay cậu khẽ run, giọng thấp hẳn xuống:
"Ngươi... không nhận ra ta nữa? Vậy còn nó thì sao?"
Cậu bế Tiểu Thạch Đầu lên, đặt trước mặt Võ Đại Hổ. Đứa bé ngước đôi mắt tròn xoe, giọng non nớt gọi:
"Cha! Bế!"
Thế nhưng khi thấy hai cánh tay nhỏ đưa về phía mình, Võ Đại Hổ lại hơi nhíu mày, giọng lạnh nhạt:
"Ta không biết nó."
Con ngươi của Tống Thanh Hàn co rút lại, môi mím chặt thành một đường thẳng. Cậu đặt Tiểu Thạch Đầu xuống, rồi đi ra ngoài gọi đại phu của Man Di vào. Vừa để đại phu bắt mạch, cậu vừa hỏi Võ Đại Hổ:
"Vậy ngươi còn nhớ những chuyện gì? Nói từng chút một cho ta nghe."
Ánh mắt Võ Đại Hổ thoáng mơ hồ, như đang nhìn vào một điểm xa xăm.
"Ta nhớ gì... Ta chẳng nhớ gì cả..."
Hàng mày hắn nhíu chặt, sắc mặt khó coi:
"Đầu... đau, rất đau..."
Tống Thanh Hàn nhìn bộ dáng ấy, chỉ thấy tim như thắt lại. Cậu nắm lấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690789/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.