Tống Thanh Hàn không bỏ qua cơn giận lộ rõ trên mặt Ô Tản, khẽ cười rồi thẳng thừng nằm xuống, vẫn để nguyên y phục, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thạch Đầu, dịu giọng dỗ nhóc ngủ.
Ô Tản không muốn nổi nóng trước mặt Võ Đại Hổ, liếc hắn một cái. Thấy hắn nghe xong lời Tống Thanh Hàn lại chẳng có phản ứng gì, sắc mặt Ô Tản mới dịu đi đôi chút.
Trước khi rời khỏi, y trừng Tống Thanh Hàn một cái thật dữ, chẳng ngờ chưa kịp dọa được ai, Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt hung dữ đó, liền òa khóc nức nở.
Tống Thanh Hàn lạnh giọng nhìn Ô Tản:
"Chưa đi là muốn ngủ lại đây à? Một ngày cũng chờ không nổi sao? Võ Đại Hổ bây giờ thương thế chưa lành, cho dù muốn động đậy cũng chẳng làm được gì. Ngươi nằm đây thì làm được cái gì chứ?"
Cậu cố ý nói thật khó nghe. Thấy mặt Ô Tản thoáng đỏ lên, y liền quay người bước nhanh ra khỏi lều. Trong mắt ánh lên tia chán ghét, cậu ôm Tiểu Thạch Đầu chặt vào lòng, khẽ thì thầm:
"Thạch Đầu đừng sợ, cha sinh đánh đuổi kẻ xấu rồi, đừng sợ, đừng sợ nữa nha..."
Không biết từ khi nào, Võ Đại Hổ đã mở mắt, nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, chậm rãi hỏi:
"Đây... là con của ngươi?"
Tống Thanh Hàn khựng lại, mặt không biểu cảm đáp:
"Là con của chúng ta. Còn đây..."
Cậu đặt tay lên cái bụng hơi nhô ra của mình, bình thản nói:
"... cũng là con của chúng ta."
Ánh mắt Võ Đại Hổ thoáng hiện nét nghi hoặc, trông như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690791/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.