Tống Thanh Hàn chưa từng thấy Tiểu Thạch Đầu lộ ra dáng vẻ yếu ớt đến vậy. Khi ngón tay chạm vào làn nước mắt ấm nóng trên má con, cậu chỉ cảm thấy tim mình như bị ai dùng dao nhọn đâm sâu, đau đến mức khó thở.
Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, giọng nói dịu hẳn xuống:
"Đừng sợ... đừng sợ, cha sinh ở đây. Sau này sẽ không còn ai bắt nạt Thạch Đầu nữa. Là cha sinh sai... không nên buông tay giao con cho người khác. Thạch Đầu đừng khóc nhé, lại uống bát nước đường này nào..."
Đầu của Tiểu Thạch Đầu được cậu nhẹ nhàng nâng ra khỏi lồng ngực. Khi nhìn thấy gương mặt dịu dàng kia, tiếng khóc to dần lắng xuống, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, vừa uống từng ngụm canh ngọt ấm, vừa thút thít.
"Hu hu... xấu... xấu lắm..."
Uống được nửa bát, ánh mắt vẫn còn nguyên sự uất ức, thỉnh thoảng lại quay sang tố cáo hành vi của Ô Tản. Tống Thanh Hàn khẽ siết chặt bàn tay, hận không thể lôi kẻ kia đến, lấy gấp mười lần nỗi sợ hãi mà con cậu phải chịu để trả lại.
Từ trước đến nay, Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn ngoan ngoãn, đi đến đâu cũng được người người thương yêu. Không ngờ Ô Tản lại độc ác đến vậy, ngay cả việc hèn hạ như thế cũng làm ra được.
Tống Thanh Hàn mím nhẹ môi, ngẩng đầu liếc nhìn Võ Đại Hổ đang nằm bất tỉnh bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
"Ngươi mà tỉnh lại thì thật tốt biết bao... dẫn cha con ta rời khỏi nơi này đi, nếu không... ta thật sự lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690787/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.