Suy cho cùng, có những người chỉ cần ngươi đối xử tốt với họ một chút, họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu, liên tục thử thách giới hạn của ngươi.
Vì vậy, cách tốt nhất là phải nắm quyền chủ động trong tay mình.
Đợi Mặc Khắc thong thả ăn xong, Tống Thanh Hàn mới mở miệng:
"Ta muốn đi xem tình hình của Võ Đại Hổ."
Mặc Khắc ngẩng đầu liếc cậu một cái, đang định nói thì ánh mắt khẽ lóe lên, đột nhiên cất tiếng:
"Ô Tản? Sao ngươi lại tới đây?"
"Chủ thượng, ta có chuyện muốn nói với ngài, hôm qua ta..."
"Là ngươi?"
Một mùi son phấn quen thuộc bất chợt xộc vào mũi, khiến Tống Thanh Hàn không kiềm được nhíu chặt mày. Cậu hơi nhướng mí mắt, nhìn thấy gương mặt hơi thô ráp kia thì như nhớ ra điều gì, khẽ "Ừ" một tiếng, bình thản nói:
"Là ta."
Cả khi đối mặt với Mặc Khắc cậu cũng không hành lễ vậy thì càng không cần thiết phải cúi đầu trước vị Quận chúa này. Nếu Mặc Khắc vì thế mà trách tội cậu, thì chứng tỏ địa vị của Quận chúa này ở Man Di rất cao. Chỉ là xem ra... không phải vậy.
Tống Thanh Hàn kín đáo liếc Mặc Khắc một cái, thấy y nói xong liền không có hành động gì thêm, liền biết mình nghĩ nhiều rồi, hóa ra đây cũng chỉ là một Quận chúa có cũng được, không cũng chẳng sao.
Ô Tản sải bước lại gần, ngồi phịch xuống cạnh Mặc Khắc, oán trách:
"Chủ thượng, sao hôm qua ngài lại phái người này đi cứu Võ tướng quân? Ngài không biết đâu, y vậy mà dám dùng dao lật nắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690783/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.