Tống Thanh Hàn dứt khoát lắc đầu:
"Có gì mà phải sợ? Hình phạt cũng là do con người đặt ra, ta không tin các ngươi có thể bày ra được chuyện gì vượt ngoài trí tưởng tượng của ta."
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người rất nhanh đã tới trước doanh trại giam tù binh.
Người dẫn đường kia dường như địa vị không thấp, ghé sát nói nhỏ mấy câu với thị vệ canh cổng, rồi quay sang gật đầu với Tống Thanh Hàn:
"Vào đi, lúc nào không chịu nổi thì lúc đó ra."
Tống Thanh Hàn nhìn Tiểu Thạch Đầu đang trân trân dõi theo mình, khẽ cười, đưa tay xoa đầu nhóc, không dặn dò gì thêm mà quay người đi thẳng vào trong.
Mùi tanh của máu lẫn mùi thối rữa xộc thẳng vào mũi, khiến cậu suýt ngạt thở.
May là cậu vốn đã chuẩn bị tâm lý cho thứ mùi kinh khủng này, lập tức kéo tay áo che kín mũi và miệng, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, ép nhịp tim bình ổn lại để bản thân hoàn toàn giữ được sự tỉnh táo.
Ở bên ngoài, cậu chưa cảm nhận được rõ rệt, nhưng vừa bước vào đã nhận ra tiếng r*n r* chưa từng dừng lại. Âm thanh thê lương ai oán ấy như tiếng tiêu bi thương của vùng biên ải, khiến lòng người run lên một nhịp, suýt bị cuốn vào mà ứa nước mắt.
Những người Man Di đang tra tấn tù binh, thấy khuôn mặt xa lạ của Tống Thanh Hàn thì ánh mắt lập tức lóe lên tia hưng phấn như bầy sói hoang bắt gặp cừu non, muốn trêu đùa cho đã mới chịu xuống tay.
May mà thị vệ giữ cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690777/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.