Võ Đại Hổ khẽ nghiêng người tránh đi, giọng trầm ổn:
"Nếu ngươi hành sự khiêm nhường, người khác đương nhiên chẳng thể làm gì được ngươi. Dù sao trong quân doanh này bọn họ cũng chưa phải là người có thể định đoạt mọi chuyện."
Hắn vốn chỉ muốn dò xét Gia Nghi, xem rốt cuộc người sinh nam mà đội trưởng trại ngựa nhắc tới có thật hay không, nào ngờ phản ứng của Gia Nghi lại lớn như vậy. Dù sao thì sinh nam vẫn là sinh nam, sự gan dạ vẫn còn hơi nhỏ. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất cho thấy Gia Nghi không dám nói dối. Nếu y mà dám liều đến mức gánh tội thay người khác, thì đúng là quá ngốc nghếch rồi.
Nghĩ thông suốt, Võ Đại Hổ cầm lấy trường thương đặt bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh nói:
"Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, ngươi cứ đến tìm thị vệ canh trước trướng của ta. Ta đã căn dặn bọn họ, họ tự nhiên sẽ để ý tới ngươi nhiều hơn một chút."
Gia Nghi mừng rỡ trong lòng, vội cúi người cảm tạ, mãi đến khi Võ Đại Hổ rời đi mới đứng thẳng dậy. Y đảo mắt nhìn khắp doanh trướng của Võ Đại Hổ, trong đáy mắt thoáng hiện một tia quyết tâm.
Tống Thanh Hàn như thường lệ làm xong việc của nhóm Dạ Hũ liền gửi Tiểu Thạch Đầu cho Tô Tam trông giúp, còn mình thì một mình tới khu quân y.
Chỉ là, cậu không ngờ khi vén rèm bước vào trướng của vị tướng quân râu quai nón kia, đón chờ mình không chỉ có Thư Lạc, mà còn cả một nhóm lớn những người mặt mày chẳng mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690755/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.