Lúc đầu, Tống Thanh Hàn vẫn chưa hiểu ý câu nói kia là gì, nhưng khi vén màn trướng lên thì cậu đã rõ.
Bên trong quả nhiên là những binh sĩ bị thương nặng nhất, hoặc phải nói chính xác hơn là những người đang cận kề cái chết.
Tình trạng của họ đã không còn là mức độ gãy tay gãy chân nữa. Hầu như ai cũng có ít nhất một vết thương chí mạng. Tuy đã không còn chảy máu nữa, nhưng sinh mệnh vẫn đang lặng lẽ rời bỏ cơ thể họ. Sắc mặt xám tro, môi tím bầm, cả người giống như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.
Ngửi thấy mùi hôi tanh kỳ dị trong không khí, Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, bất chợt dừng bước.
Thấy cậu buông màn trướng xuống, mở bọc hành lý như đang tìm kiếm gì đó, người kia tưởng cậu đã chùn bước, trong lòng khẽ cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm:
"Sao thế? Nặng lắm à? Hay là đổi sang chỗ khác nhé..."
Tống Thanh Hàn lấy ra mấy chiếc khẩu trang, đưa cho Thư Lạc hai cái, ra hiệu y đưa cho người kia một cái, rồi tự đeo lên, thấp giọng nói:
"Nếu ta đoán không lầm, nơi này e là sắp phát sinh dịch bệnh. Tốt nhất các ngươi nên làm công tác phòng hộ đi."
Thư Lạc nhìn rất chăm chú, nên lúc đeo khẩu trang cũng không gặp khó khăn gì. Nghe xong lời Tống Thanh Hàn, y nghi hoặc hỏi:
"Dịch bệnh gì? Nếu xảy ra thì sẽ thế nào?"
Còn người kia thì cầm khẩu trang ngắm nghía một hồi, sắc mặt lộ vẻ do dự, không biết là đang lưỡng lự việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690756/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.