Đội trưởng trại ngựa vừa thấy Võ Đại Hổ rút đao liền theo phản xạ co rụt lại. Thấy lời nhắc nhở của mình bị hắn coi như gió thoảng bên tai, gã cũng không nói gì thêm, lẳng lặng đứng lên, dò dẫm bước ra ngoài.
Thị vệ nhận được ánh mắt ra hiệu của Võ Đại Hổ, âm thầm theo sát phía sau đội trưởng trại ngựa, cùng đi về phía xa.
Hắn thu hồi tầm mắt, liếc Gia Nghi một cái, trầm giọng nói:
"Ngươi cứ về trước đi. Nếu chuyện hôm nay là họa, ta sẽ một mình gánh hết. Nếu là phúc, ngươi sẽ được phần ngươi đáng có. Nhưng trước khi ta cho phép, nửa câu cũng không được nói với người ngoài, hiểu chưa?"
Thân thể Gia Nghi khẽ run, vậy mà chẳng thấy khẩu khí công vụ cứng nhắc của Võ Đại Hổ đáng ghét, ngược lại trong lòng còn dâng đầy vui mừng. Y cúi đầu hành lễ:
"Đa tạ đại nhân, Gia Nghi nhất định sẽ khắc ghi lời đại nhân, vĩnh viễn không quên."
Võ Đại Hổ nghi hoặc liếc y, không hiểu sao lại thêm câu "vĩnh viễn không quên", chỉ cho rằng y đọc nhiều thoại bản quá nên quen miệng. Hắn tùy ý phất tay:
"Đi đi, rửa sạch mặt rồi hãy ra, kẻo dọa người trên đường."
Nói xong, hắn cũng chẳng buồn nhìn gương mặt thoáng chốc đã tái mét của Gia Nghi, vén rèm bước ra, xác định phương hướng rồi men theo đường đội trưởng trại ngựa chỉ mà đi.
Gia Nghi đứng ngây một lúc mới hoàn hồn. Vừa tỉnh táo lại, y đã lảo đảo đi tìm gương đồng, nhưng đội trưởng trại ngựa vốn không phải là sinh nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690753/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.