Tống Thanh Hàn khựng lại một chút, chợt hiểu ra - đám người này hẳn là biết Thư Lạc từng chữa tay chân cho vị kia, nhưng lại không biết y có thể khiến tay chân ấy khôi phục chức năng, nên mới tỏ ra kinh ngạc đến vậy.
Xem ra bọn họ tìm đến Thư Lạc chẳng qua cũng chỉ là để tạo cảm giác hiện diện mà thôi, còn đối với thương thế của chính mình thì lại chẳng ôm hy vọng gì.
Nghĩ vậy, cậu tiếp tục nói:
"Ta không rõ các ngươi mang quan hàm gì, nhưng nhìn cảnh một đám chen chúc trong một trướng thế này, so với vị đại nhân kia có hẳn một trướng riêng, thì cũng đủ thấy các ngươi kém hơn hắn không ít."
Có người lập tức cãi:
"Chẳng qua là nhà hắn thế lực lớn thôi! Nói về bản lĩnh thực sự, chưa chắc đã hơn đâu!"
Tống Thanh Hàn hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong, nửa cười nửa không:
"Bản lĩnh bắt nạt người thì đúng là khó nói, còn những thứ khác... ta không dám chắc. Chỉ biết vị đại nhân kia một lòng muốn trị lành thương thế để kịp tham gia đợt xung phong sắp tới. Còn các ngươi thì ở đây than vãn không ngớt, lại hô hào muốn lột da, rút gân đại phu đang chữa trị cho mình."
Không ngờ lời cậu lại bị người ta bắt bẻ, có ai đó ở góc trướng thì thào:
"Không phải than vãn đâu, đau chịu không nổi thật mà..."
Trong bầu không khí tĩnh lặng lúc này, câu nói ấy nghe càng rõ, khiến mọi người đồng loạt lộ vẻ khó xử, chẳng biết nên tức giận hay nên bật cười.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690751/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.