Vừa thấy Tống Thanh Hàn, Thư Lạc như gặp lại người thân thất lạc đã lâu, bước nhanh lên kéo tay áo cậu:
"Tống đại phu. Cứu mạng với. Ta sắp chết rồi."
Tống Thanh Hàn hiếm khi thấy y có dáng vẻ ủ ê thế này. Trong ấn tượng của cậu, y lúc nào cũng là bộ dạng cười cợt, tưởng đâu bất kể gặp chuyện gì cũng có thể xoay xở ứng biến.
Nghĩ vậy, cậu nhướn mày nói:
"Ta nhìn ngươi chẳng thấy giống sắp chết chút nào. Đừng bảo với ta là ngươi bị cao thủ võ lâm đánh vỡ nội tạng nhé. Ít ra cũng phải phun ra hai ngụm máu thì ta mới tin."
Thấy cậu lúc này mà còn đùa được, Thư Lạc sốt ruột đến mức giậm chân:
"Thật mà! Uống rượu hại chết người đó! Trước kia ta chẳng đã nói với ngươi về cái cao dược da chó tổ truyền của nhà ta rồi sao? Ngươi tin vào công hiệu của nó à?"
Ánh mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện chút nghi hoặc, dường như không hiểu chuyện này thì liên quan gì tới uống rượu, nhưng vẫn thành thật đáp:
"Dĩ nhiên là không tin. Bệnh khác nhau thì cách chữa khác nhau, sao có thể dùng một loại thuốc mà trị hết được?"
Thư Lạc đập tay đánh "bốp" một cái, nghiến răng nói:
"Đúng thế! Nhưng có người lại tin. Còn vịn vào cớ này để đẩy ta ra làm kẻ thế tội."
Tống Thanh Hàn chợt hiểu ra, tám phần là do Thư Lạc uống say khoác lác, không ngờ bị kẻ có tâm ghi nhớ hoặc là cả bữa uống rượu kia vốn đã là một cái bẫy. Tóm lại, nếu Thư Lạc không lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690745/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.