May mà Tô Tam thông minh hơn cậu tưởng, cũng không vì lời của gã kia mà cắt đứt hoàn toàn qua lại với Tống Thanh Hàn.
Chỉ là đến khi Tống Thanh Hàn gặp được Tô Tam thì trời đã tối đen.
Tô Tam trông như già đi hơn mười tuổi so với ban ngày, tình trạng bất thường ở chân phải càng thêm rõ rệt. Chỉ là y vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, tìm được Tống Thanh Hàn từ trong lều ra, vừa xoa ngón tay trỏ vừa nói:
"Đại... đại phu, chân của ta... ngài có cách chữa không?"
Thực ra y cũng biết mình làm vậy là hơi không phải, dù sao buổi chiều mới đối xử với Tống Thanh Hàn như thế, giờ lại đến nhờ vả người ta. Nhưng nếu không phải vì câu nói cuối cùng của Tống Thanh Hàn khi rời đi, y chắc cũng đã bỏ qua luôn rồi. Chính nhờ câu nói đó mà trong lòng y mới nhen nhóm lên một tia hy vọng.
Nếu chân có thể chữa lành, y sẽ không phải sống trong thấp thỏm lo sợ nữa, đối mặt với đội trưởng cũng có thể cứng rắn hơn đôi chút. Tống Thanh Hàn cũng không làm khó y, dù sao chuyện ban chiều cũng không phải tại y, hoàn toàn là do gã đội trưởng kia rỗi hơi tìm cớ gây sự. Cho dù không có Tô Tam, hắn vẫn sẽ bị làm khó như thường. Thế nên cậu dứt khoát nói:
"Có thể. Ngươi ở đâu, ta tới đó chữa cho ngươi."
Tô Tam do dự một lát, ngập ngừng đáp:
"Ta ở... chuồng ngựa."
Lần này lại đến lượt Tống Thanh Hàn sững sờ, khó hiểu hỏi:
"Người hậu cần chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690744/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.