Tống Thanh Hàn từ trong lều bước ra, cũng không đi đâu khác mà hỏi đường thẳng tới trại ngựa.
Trong chiến tranh, ngoài con người ra thì thứ sinh vật quan trọng nhất chính là ngựa.
Tuy ngựa của nước Thanh Mộc không nhiều bằng Man Di, nhưng nguồn dự trữ cũng đủ dùng, vì thế hậu cần có hẳn người chuyên trách chăm sóc ngựa, ngày ngày quẩn quanh bên chúng.
Người ở trại ngựa cũng không ít, dẫu sao nơi này có tới cả trăm con ngựa, nếu chỉ một người trông coi, e rằng chẳng mấy chốc đã mệt đến rã rời.
Tống Thanh Hàn không vội hỏi ai sẵn lòng chăm sóc Tiểu Thạch Đầu, mà đứng nguyên tại chỗ quan sát một lúc lâu, cuối cùng mới để mắt tới một sinh nam trung niên bước đi hơi khập khiễng.
Người ấy vừa thấy có người tiến lại gần liền theo bản năng quay mặt đi, hai tay nắm chặt, trông có phần căng thẳng, yết hầu cũng khẽ động mấy lần.
Chính Tiểu Thạch Đầu phá vỡ sự im lặng ấy, giơ tay chỉ con ngựa bên cạnh người kia, gọi:
"Dê!"
Tiếng bi bô vừa thốt ra, đừng nói Tống Thanh Hàn, ngay cả sinh nam vốn đang căng cứng kia cũng bất giác thả lỏng, mỉm cười khe khẽ. Tống Thanh Hàn thuận miệng giải thích:
"Ở nhà nó chỉ từng uống sữa dê, nên thấy con gì cũng gọi là dê, khiến ngươi chê cười rồi."
Người kia không ngờ Tống Thanh Hàn sẽ bắt chuyện với mình, nhưng bầu không khí đã dịu đi, nên cũng bớt căng thẳng, gật đầu:
"Không sao, trẻ con nói được rõ ràng như vậy là giỏi lắm."
Tống Thanh Hàn cụp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690743/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.