Sinh nam kia bận rộn suốt cả buổi sáng, vậy mà Võ Đại Hổ lại là người đầu tiên nghiêm túc mở miệng nói chuyện với mình. Hơn nữa, còn là một gương mặt anh tuấn tiêu sái đến vậy.
Trên gò má y vô thức nhuộm lên một tầng đỏ ửng, khẽ nghiêng mặt, để đường nét của mình hiện ra ở góc độ hoàn mỹ nhất trước mắt Võ Đại Hổ. Động tác này y đã luyện tập vô số lần, vốn nghĩ có lẽ sẽ có ngày dùng đến, không ngờ hôm nay thật sự có dịp.
"Bẩm đại nhân, vừa rồi Gia Nghi đi đổ bô đêm, tiện đường ngang qua đó. Không biết đại nhân tìm Gia Nghi có chuyện gì?"
Võ Đại Hổ khẽ cau mày, ngẩng đầu đảo mắt một vòng xung quanh, thấy chẳng còn ai mặc áo có chữ "Dạ" nữa, trầm ngâm giây lát rồi phất tay với Gia Nghi, mặt không đổi sắc:
"Lui xuống đi, không có chuyện gì."
Gia Nghi ngẩn ra, nhận ra vẻ mặt mình lúc này có phần thất thố, vội cúi đầu che đi ánh mắt, ôm bô, tiếp tục làm việc.
Tống Thanh Hàn lặng lẽ thò đầu từ bên cạnh ra, siết chặt chiếc choàng trên người. Đợi Võ Đại Hổ và Gia Nghi rời đi hẳn, cậu mới nhanh chân chạy về phía Tiểu Thạch Đầu.
May mà vừa nãy cậu lanh trí, tháo áo choàng ra, cố tình để lộ chữ "Dạ" trên áo, nhờ đó mới đánh lạc hướng được Võ Đại Hổ. Bằng không, với cái tính "đào ba tấc đất" của hắn, chắc chắn sẽ tìm cho ra bằng được cậu mới thôi.
Khi cậu quay lại lều thì Tiểu Thạch Đầu đã ngủ, mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690740/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.