Thấy y vẫn lo mình sẽ gây chuyện, Tống Thanh Hàn khẽ bật cười, lắc đầu.
Người đáng lo hẳn phải là y mới đúng chứ? Tuy hiện tại cậu chưa thật sự hiểu rõ con người Gia Nghi, nhưng chỉ cần nhìn qua là cũng đoán được ý đồ y tới hậu cần không hề đơn thuần.
Một kẻ quen thói nịnh trên giẫm dưới, lại hay bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh như thế, gây ra chuyện chẳng qua chỉ là việc sớm hay muộn thôi.
Chỉ là chuyện ấy thì liên quan gì tới cậu? Chừng nào không đụng tới mình, cậu sẽ coi như không thấy, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Buổi chiều hai người đều rảnh rỗi, ăn xong bữa cơm liền cùng nhau đi báo cáo chuyện đổi khu vực.
Khi phân chia, Gia Nghi cố ý khoanh trướng của Võ Đại Hổ vào khu của mình. Thấy Tống Thanh Hàn không mảy may nhận ra, trong mắt y thoáng lóe lên tia đắc ý.
Y biết dung mạo của Tống Thanh Hàn còn xuất sắc hơn y nhiều, nên dù biết cậu là một sinh nam đã có con, cũng vẫn phải đề phòng cẩn thận. Nếu chẳng may vị đại nhân kia nhìn trúng Tống Thanh Hàn thì y có khóc cũng chẳng kịp.
Tống Thanh Hàn thật sự không biết trướng của Võ Đại Hổ ở đâu, nên tất nhiên chẳng nhận ra khu vực Gia Nghi vừa khoanh có gì khác với trước kia. Huống hồ, cậu cũng đâu nhất thiết phải bước vào trướng của Võ Đại Hổ, chỉ cần là ở gần liếc thấy hắn một cái cũng tốt, ít ra có thể yên tâm hắn bình an.
Giải quyết xong chuyện bên này, Tống Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690741/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.