Nghe y nói xong, Tống Thanh Hàn mím mím môi thật lâu cũng không lên tiếng.
Muốn ngăn chặn chiến tranh sẽ chỉ càng khơi lên một ngọn lửa chiến tranh lớn hơn. Lấy chiến trị chiến – đạo lý ấy, ngàn đời vẫn luôn không đổi.
Giờ chỉ mong rằng, sau khi Mục Hãn Mặc đưa ba đứa trẻ rời đi, có thể thuận lợi chiếm được vùng đất hậu phương của bọn Man Di, kéo chậm bước tiến như vũ bão của chúng. Nếu không, theo tình hình này, e là chưa đợi Mục Hãn Mặc kéo quân đến trước Thành Nguyệt Bán, bọn Man Di đã sớm hạ được nơi đó rồi.
Hành trình của bọn họ buồn tẻ đến cực điểm. Xuống xe đi vệ sinh thì cùng xuống, ăn cơm cũng cùng xuống, hoàn toàn chẳng có chút thời gian riêng tư nào.
Tiểu Thạch Đầu dọc đường chẳng hề khóc quấy, dù không có gì để chơi cũng không ầm ĩ. Chỉ cần nắm lấy ngón tay Tống Thanh Hàn là có thể chơi cả một ngày. Chính vì ngoan ngoãn như vậy, cậu nhóc được phần lớn mọi người yêu quý. Hễ có món gì nhóc ăn được, người ta liền lập tức mang sang cho nhóc.
Điều này thực sự giúp Tống Thanh Hàn nhẹ nhõm không ít. Dù sao ngay cả cậu cũng chưa từng ở cạnh Tiểu Thạch Đầu suốt ngần ấy thời gian, trước đó còn lo không biết có kham nổi nhu cầu của đứa nhỏ hay không. May mà đến giờ tình hình vẫn còn tốt hơn cậu tưởng.
Liên tiếp mười ngày trôi qua, trong tầm mắt bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện cảnh sắc khác biệt.
Những dãy lều trại lớn nhỏ trải dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690738/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.