Liên Nguyệt che miệng, những giọt lệ tích tụ bấy lâu rốt cuộc cũng tuôn rơi như chuỗi hạt đứt dây, trông thật thê lương thảm thiết.
Năm đó y cũng từng phẫn nộ, nhưng sau khi trải qua bao thử thách nơi hồng trần, y hiểu nhiều chuyện không đơn giản như bản thân tưởng tượng. Thế nên y không vội vã áp cho Tuần phủ cái mác kẻ bạc tình, mà dựa vào thế lực của Võ Đại Hổ âm thầm quan sát ông một thời gian. Đợi nhìn rõ con người ông rồi, y mới quyết định có nên đem chuyện cũ nói ra hay không.
Dù là để chấm dứt hay để tiếp nối, đó cũng là việc y phải làm.
Thấy y lệ rơi như mưa, vẻ mặt đầy ai oán, Tuần phủ buông tay khỏi song sắt, chậm rãi đưa tay về phía y, nhẹ nhàng vỗ lên vai, khẽ than thở:
"Những năm qua, ngươi đã vất vả rồi..."
Liên Nguyệt cảm nhận được lực chạm nhẹ như cánh chim ấy, liền thấy bao ủy khuất trong lòng tìm được chỗ trút, hai tay che mặt, khóc càng thêm dữ dội.
Tuần phủ lặng lẽ đợi y khóc xong, thấy y bình tĩnh lại, trong mắt thoáng hiện tia do dự, cuối cùng vẫn hỏi:
"Y... được chôn ở đâu?"
Liên Nguyệt đưa tay lau mặt, nhẹ giọng đáp:
"Ở trong đám hoa nghênh xuân* sau núi. Nghe nói... y thích nhất đến nơi đó..."
Vừa nghĩ đến cảnh ngộ bi thương của cha sinh, giọng y lại nghẹn lại.
Tuần phủ khẽ gật đầu, không rõ là tán đồng hay chỉ để tỏ ý đã biết.
Khi ánh mắt ông lướt qua bụng y, trong mắt thoáng lóe tinh quang, trầm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690734/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.