Trong lòng Liên Nguyệt khẽ siết lại, theo bản năng nói:
"Ngài sao lại không chịu chăm sóc bản thân cho tốt? Trong phủ chẳng lẽ không có thụ sinh nào sao?"
Tiếng ho của Tuần phủ bỗng khựng lại, sắc mặt lạnh như băng:
"Không cần ngươi bận tâm. Ngươi vẫn nên nghĩ cho rõ ngày mai sẽ đối mặt với buổi thẩm vấn thế nào thì hơn."
Thấy y định rời đi, Liên Nguyệt cũng không hiểu vì sao mình lại buột miệng:
"Tại sao không thành thân?"
Lời vừa thốt ra, Tuần phủ còn chưa có phản ứng, Chu Tú đã quát khẽ:
"Vô lễ! Chuyện trong nhà của đại nhân là thứ để ngươi tùy tiện hỏi tới sao?"
Liên Nguyệt mím môi, thấy Tuần phủ không quay đầu lại, liền chậm rãi nói:
"Ta ở kinh thành thấy nhiều quan lớn, đều nói mình là từ quê lên, bảo rằng chưa có phu lang... nhưng thật ra không chỉ có phu lang, ngay cả hài tử cũng đã lớn tới mức xuống sông bắt cá được rồi."
Chu Tú liếc nhìn Tuần phủ một cái, rồi ra hiệu cho cai ngục bịt miệng Liên Nguyệt, sau đó nhẹ giọng nói bên tai Tuần phủ:
"Đại nhân, chúng ta đi thôi?"
Không ngờ Tuần phủ khựng lại, lại quay người, sắc mặt không chút biểu tình, trầm giọng hỏi:
"Ngươi là ai?"
Liên Nguyệt ngẩn ra, nhíu mày:
"Nếu ngài hỏi tên, ta tên là Liên Nguyệt."
"Nhà ở đâu? Trong nhà có những ai?"
Tuần phủ khẽ nâng mí mắt, giọng vẫn bình thản mà hỏi tiếp.
Lần này tới lượt Liên Nguyệt khựng lại, bản năng không muốn nói ra quá khứ của mình, liền thấp giọng:
"Ngài hỏi nhiều như vậy làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690733/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.