Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, bình tĩnh đảo mắt nhìn Đại Cẩu và Nhị Cẩu, trầm giọng nói:
"Vậy các ngươi cứ nói rõ xem rốt cuộc là những ai, ta mới có thể ở Thành Nguyệt Bán rộng lớn này tìm thử xem có người nào phù hợp với điều kiện các ngươi vừa nói hay không chứ."
Đại Cẩu và Nhị Cẩu liếc nhau, bắt đầu ấp úng.
Trước đây, khi ở nhà Tống Thanh Hàn, bọn họ suốt ngày ăn no rồi lại lăn ra ngủ, ngủ dậy lại ăn, làm gì biết chuyện bên ngoài thế nào? Dù thật sự có ai tìm đến cửa, bọn họ cũng chẳng hay biết, huống chi lý do này vốn là bọn họ bịa đặt mà ra.
Nhưng giờ tuyệt đối không thể nói thật, bằng không, đám dân làng đang khí thế bừng bừng kia e rằng sẽ lập tức quay đầu nhằm thẳng vào bọn họ mất.
"Cái đó... có người Man Di! Ta nhớ là có một người Man Di, dáng rất cao lớn, võ công rất lợi hại!"
Tống Thanh Hàn nghe đến đó, trong lòng hơi căng lại, nhưng sau khi nghe hết lời giải thích, tảng đá trong lòng liền rơi xuống, khẽ cười nói:
"Người Man Di nào mà chẳng cao lớn? Đã có thể đi lại trong Thành Nguyệt Bán, võ công có thể không lợi hại được sao? Các ngươi nói qua loa thế này, quả thật chỉ lừa nổi mấy kẻ đầu óc không dùng được."
Nghe cậu nói vậy, đám dân làng liền thấy khó mà dùng lời của Đại Cẩu, Nhị Cẩu làm bằng chứng được nữa vì như thế chẳng phải đang tự nhận mình là hạng "đầu óc không dùng được" hay sao?
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690735/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.