Thấy Tống Thanh Hàn định rời đi, trong ba người thì người vẫn chưa từng mở miệng chợt lên tiếng:
"Khi ngươi đưa bọn ta ra ngoài, việc đầu tiên ngươi sẽ làm là gì?"
Tống Thanh Hàn chẳng cần suy nghĩ, thuận miệng đáp:
"Dẫn đi ăn chứ gì, nghĩ thôi cũng biết cơm tù không ngon mà."
Nói xong câu đó, thấy ba người kia vẫn có vẻ chưa hoàn hồn, cậu lắc đầu, buông một câu "Có duyên gặp lại" rồi xoay người rời đi.
Cậu chen vào chuyện đấu giá ba người họ, xuất phát điểm là muốn cứu họ, chứ không phải hại họ. Nhưng hiển nhiên giờ phút này, họ lại không cho là như vậy, khiến chuyện cậu liều mạng mạo hiểm cả cái đầu mình ra làm bỗng trở nên có vẻ thật nực cười.
Có điều chuyện đã làm thì không thể hối hận, chỉ đành bước nào hay bước ấy. Cùng lắm là vừa ra khỏi chợ đấu giá sẽ thả ba người kia, như vậy thì họ cũng chẳng thể tiếp tục trách cậu nữa, phải không?
Đang miên man suy nghĩ, cậu vừa mới đi được nửa đường, liền bị một thân hình quen thuộc nhào vào lòng.
Nguyên Văn Hiên ngẩng đầu, vừa thấy gương mặt Tống Thanh Hàn liền vội vàng nắm lấy tay cậu, lo lắng nói:
"Sư phụ, xảy ra chuyện rồi, Mộc bang chủ đột nhiên sốt cao, trông giống như phản ứng bài xích mà người từng nói đến!"
Nghe tới câu đó, dù bình tĩnh như Tống Thanh Hàn cũng không khỏi biến sắc, lập tức tăng nhanh tốc độ, bước nhanh về phía chỗ Mộc Thanh Phong.
Khi cậu tới nơi, liền thấy thủ hạ của Mộc Thanh Phong đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690711/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.