Rõ ràng trước kia trong hoàn cảnh gian khổ đến thế mà họ vẫn còn có thể nhẫn nhịn vượt qua, vì sao sau khi bị đem ra đấu giá rồi, ba huynh đệ sinh ba kia lại muốn chết?
Chẳng lẽ họ cho rằng người mua mình là một kẻ b**n th**?
Cho dù là thế, thì cũng có thể đợi đến khi gặp người rồi hãy nghĩ đến cái chết chứ. Dù sao chỉ cần sống thêm một ngày sinh mệnh liền có vô số khả năng, mà một khi đã chết rồi, thì mọi khả năng đều hoàn toàn tan biến.
Tống Thanh Hàn theo sau lão Tuyên, còn Nguyên Văn Hiên thì ở lại bên cạnh Mộc Thanh Phong, dù sao cũng không ai dám chắc trong khoảng thời gian này, Mộc Thanh Phong có xảy ra phản ứng gì bất thường nào hay không.
Chỗ ở của ba huynh đệ sinh ba còn cao cấp hơn nhiều so với tưởng tượng của Tống Thanh Hàn, chỉ là khi thấy được tình trạng hiện tại của họ, cho dù cậu đã chuẩn bị tâm lý vẫn không khỏi giật mình kinh hãi.
Ba đôi mắt sáng sủa, cứng cỏi khi trước, giờ đây chẳng khác nào ngọn nến sắp tàn, ảm đạm vô thần.
Họ ngơ ngác dựa sát vào nhau, cổ tay và cổ chân đều bị trói lại, tuy có thể di chuyển, nhưng với khoảng cách đó thì đến cả việc đưa tay chạm vào cổ mình cũng là một việc khó khăn.
Thấy Tống Thanh Hàn cau mày, lão Tuyên chủ động giải thích:
"Trước đây không có trói như vậy, nhưng họ cứ nhân lúc chúng ta sơ ý là bóp cổ lẫn nhau, cứ như muốn b*p ch*t đối phương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690710/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.