Tống Thanh Hàn tò mò nhìn hắn, vốn định hỏi quan hệ giữa hắn và Hoàng thượng, nhưng nghĩ lại rồi thôi.
Thật ra chỉ cần đoán cũng có thể đoán được, người có thể nói được vài câu bên cạnh Hoàng thượng, lại còn khiến Hoàng thượng chịu nghe, tuyệt đối không phải hạng quan lại tầm thường. Nếu La Hải Vận muốn nói thì sớm đã tự nói ra rồi, còn nếu đã không muốn nói, vậy cậu cũng chẳng cần thiết phải hỏi.
Cậu khẽ ho một tiếng, điềm nhiên nói:
"Tiền và mạng, cái nào quan trọng hơn?"
La Hải Vận không hề do dự, đáp ngay:
"Tất nhiên là mạng!"
Tống Thanh Hàn "Ừ" một tiếng, gật đầu:
"Cho nên chỉ cần khiến bọn họ tin rằng chỉ khi tự tay đốt đi con đường kiếm sống ấy, bệnh mới có thể chữa khỏi, thì mới có thể thuyết phục được họ."
"Họ không tin chúng ta..."
La Hải Vận buột miệng nói, trong đầu đột nhiên lóe sáng, chậm rãi tiếp lời:
"Nhưng họ tin lão Tiển."
Trước kia lúc bọn họ thuyết phục dân làng, người trong làng thường nhắc tới rằng nếu có đủ tiền thì có thể mời được lão Tiển đến khám, chứ không phải những người như La Hải Vận hay Nguyên Văn Hiên, vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Thấy La Hải Vận đã hiểu ra, Tống Thanh Hàn cũng không nói thêm gì, trong lòng thì đang tính đến chuyện thương lượng với Võ Đại Hổ về việc đi đưa dâu.
Theo lý thì Võ Đại Hổ đã được chính thức bổ nhiệm, lẽ ra nên dọn khỏi viện này rồi, nhưng vì hắn vẫn chưa chính thức nhậm chức, nên họ vẫn phải ở lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690690/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.