Người nông dân kia có lẽ cũng nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình hơi mang ý cười trên nỗi đau của người khác, liền khẽ ho một tiếng chần chừ liếc nhìn thỏi bạc trên bàn, thấy La Hải Vận thản nhiên phất tay, bèn vui vẻ nhận lấy bạc, vừa đi về phía sân sau vừa đưa lên răng cắn thử, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn.
La Hải Vận thấy Tống Thanh Hàn như đang chìm vào suy nghĩ riêng, tưởng cậu thực sự để tâm lời người nông dân kia, bèn vội vàng khuyên nhủ:
"Nếu bảo là nhân họa thì còn có lý, dù sao theo lời hắn nói, người thôn Thanh Âm cũng đắc tội không ít dân làng xung quanh. Nhưng nếu bảo là thiên tai thì ta chẳng tin. Thần linh nào lại thần thông như thế, thấy ai ngứa mắt là giáng họa xuống?"
"Mà nếu thực sự là thế, thì việc người Mạc Thượng mắc bệnh đậu mùa chẳng phải cũng là 'thần linh giáng tội' sao? Nhưng nếu là vậy thật, ngươi cũng chẳng thể chữa khỏi cho họ rồi, trừ phi ngươi là Quan Thế Âm tái thế đấy, ha ha!"
Thấy trong ba người chỉ có mỗi mình bật cười, ánh mắt La Hải Vận thoáng hiện chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng, đang định lên tiếng xua đi bầu không khí lúng túng thì chợt nghe Tống Thanh Hàn nói:
"Từ lúc chúng ta xuống xe ngựa tới giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng gà gáy, đúng không?"
Nguyên Văn Hiên nghĩ ngợi rồi gật đầu quả quyết:
"Đúng thưa sư phụ."
Tống Thanh Hàn gật đầu rõ ràng, như đã nắm được mấu chốt gì đó, quay sang nhìn Nguyên Văn Hiên với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690689/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.