Thôn Thanh Âm* – chỉ nghe tên thôi đã thấy là một ngôi làng yên tĩnh, hài hoà.
* 清荫( Qīng Yīn ) Đầu thôn có một gốc đại thụ, phải mười người ôm mới hết vòng, tán lá xum xuê như một đám mây xanh lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ che chở cho ngôi làng nhỏ xinh này. Tống Thanh Hàn bước xuống xe, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, đưa tay lấy bọc thuốc từ chỗ Nguyên Văn Hiên, thấp giọng nói: "Bắt đầu thôi." Nguyên Văn Hiên, dù đã diễn tập bao nhiêu lần trong đầu, nhưng đến khi thật sự đối mặt, vẫn không khỏi căng thẳng. Thằng bé hít sâu mấy hơi, gật đầu: "Được, chúng ta vào thôi." La Hải Vận bị vẻ nghiêm túc của hai thầy trò lây sang, lặng lẽ đi theo phía sau, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh. Bọn họ đi thẳng vào sân nhà gần nhất. Giữa sân đặt một cỗ quan tài lạnh lẽo, trời đã dần hửng nắng, mùi hôi thối từ bên trong theo gió thoảng bay ra, lờ mờ khó ngửi. Nguyên Văn Hiên dừng bước, đoán ra đây hẳn là người đã mất vì phong hàn, ngẩng đầu nhìn một cái rồi tiến đến gần người đang khóc thút thít trong nhà. "Đại thúc, bọn ta là đại phu từ Hồi Xuân Đường đến, có thể đưa tay cho ta xem mạch một chút không?" Người đàn ông bị cắt ngang tiếng khóc, đưa tay lau mặt, đôi mắt sưng đỏ nhìn lướt ba người trẻ tuổi trước
• 清 (Qīng): Thanh - trong trẻo, thanh khiết, yên tĩnh.
• 荫 (Yīn): Âm - bóng mát, bóng cây che phủ, gợi cảm giác dịu nhẹ, yên lành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690688/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.