Tuy rằng chuyện này đối với cậu mà nói thì là chuyện tốt, nhưng Tống Thanh Hàn cũng không truy hỏi sâu nguyên do, dứt khoát dẫn Võ Đại Hổ đi vào.
Vừa bước chân vào phủ Hòa Ninh, hai người liền có cảm giác như tiến vào một thế giới khác.
Nước chảy róc rách quanh bốn phía, tiếng chim hót hòa lẫn hương hoa thoang thoảng, hạ nhân đều đang lặng lẽ làm việc, vẻ mặt bình thản, trông chẳng khác gì bách tính sống giữa chốn đào nguyên.
Dưới sự dẫn dắt của quản gia, hai người đi qua không biết bao nhiêu ngã rẽ, mãi đến khi sắp bị đi lạc mới nhìn thấy bóng lưng của Hòa Ninh.
Y lặng lẽ ngồi bên bờ hồ, tay cầm một cái cần câu, không chút biểu cảm nhìn chăm chú xuống đáy nước trong veo.
Không hiểu vì sao, Tống Thanh Hàn cảm thấy dáng vẻ ấy của y khiến người ta thương xót, thậm chí còn không nỡ tiến lên quấy rầy.
Võ Đại Hổ lại không phát giác điều gì khác thường, liền bước lên phía trước, ôm quyền hành lễ, nói thẳng:
"Vi thần đến đây là để cầu xin Hòa Ninh điện hạ thuyết phục bệ hạ thu hồi thánh chỉ."
Lông mày Hòa Ninh khẽ động, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, dường như đã đoán ra mục đích hai người đến đây là vì chuyện gì, chỉ là không ngờ Võ Đại Hổ lại nói trắng ra như thế mà thôi.
"Kháng chỉ bất tuân, tru di cửu tộc. Ngươi cho rằng ta có hai cái mạng à?"
Võ Đại Hổ hơi khựng lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế khom người, tiếp tục nói:
"Điện h* th*n phận tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690686/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.