Sau khi Tô Đình Đình đã lần lượt chào hỏi hầu hết mọi người có mặt, yến tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Hôm nay chủ đề của yến tiệc là thưởng hoa, bởi vậy ngay cả trà được dâng lên cũng là nước tuyết tan từ núi cao pha với các loại cánh hoa khô ngũ sắc, hương thơm dịu nhẹ, thanh nhã.
Tô Đình Đình không biết là vô tình hay cố ý, lại ngồi ở vị trí cao hơn mấy chỗ so với Tống Thanh Hàn, chỉ cần ngẩng đầu là hai người liền có thể đối diện nhau.
Khi thấy Tống Thanh Hàn đang tò mò nhìn cánh hoa trong tách trà, Tô Đình Đình đột nhiên bật cười, chậm rãi nói:
"Trà hoa ngũ sắc pha bằng tuyết sơn băng thủy như thế này, e là có người cả đời cũng chỉ được uống một lần mà thôi."
Không ít người trong bữa tiệc hôm nay cũng là lần đầu tiên nếm thử loại trà này, nghe lời nói của Tô Đình Đình không khỏi thoáng tức giận. Nhưng rồi nhận ra ánh mắt y vẫn cứ dán chặt vào Tống Thanh Hàn, liền hiểu rằng y nhắm thẳng vào cậu mà nói, ai nấy lập tức thu lại biểu cảm, vờ như không nghe thấy gì.
Tống Thanh Hàn sắc mặt thản nhiên, nhấp một ngụm trà, ung dung đáp lại:
"Có người uống một lần là thanh gan sáng mắt, nhu hòa tâm khí. Nhưng cũng có kẻ, dù ngày ngày uống vẫn là hỏa khí bừng bừng, e rằng phải tìm đại phu xem xem có bệnh gì rồi."
Lời này của cậu càng rõ ràng nhắm vào "một người", vì thế những người còn lại càng không dại mà tự nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685736/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.