Hoa tuy rực rỡ, nhưng Tống Thanh Hàn lại có phần thất thần.
Lần này ra ngoài, cậu không mang theo Tiểu Thạch Đầu, trong lòng cứ thấy trống trải. Xung quanh lại toàn là người lạ, cảnh lạ, khiến cậu không khỏi cảm thấy cô quạnh.
Võ Đại Hổ còn chưa chính thức ra làm quan, vậy mà cậu đã bắt đầu cảm thấy thế này rồi. Nếu sau này hắn thật sự trở thành nhân vật nổi bật chốn quan trường, chẳng phải cậu sẽ càng thêm thê lương sao?
Ngày nào cũng phải hoà mình vào những vòng xã giao, dù là người quen thì mỗi ngày cũng có thể mang gương mặt khác nhau. Rõ ràng không muốn cười, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nụ cười tiêu chuẩn lịch thiệp, nếu không sẽ bị người ta suy diễn đủ điều. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt mỏi.
Hòa Ninh liếc mắt nhìn cậu một cái, như thể nhìn thấu hết thảy tâm tư trong lòng cậu, bất ngờ ghé sát lại, thấp giọng hỏi:
"Muốn rời đi sao?"
Tống Thanh Hàn khựng lại, vô thức đưa tay sờ vành tai mình, thấy mọi người xung quanh lại đang lén lút quan sát, vội ngồi thẳng người, nghiêm túc nói:
"Không có, yến hội rất thú vị."
Thấy cậu miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, Hòa Ninh khẽ bật cười. Ngay trước khi chậu hoa tiếp theo được mang lên, y đột nhiên đứng dậy, kéo tay Tống Thanh Hàn:
"Ta còn một số chuyện muốn hỏi Tống đại phu, các vị cứ tiếp tục thưởng hoa, người này ta mượn đi một lát."
Dứt lời, y chẳng đợi Tống Thanh Hàn phản ứng ra sao, liền xoay người nhẹ nhàng mà dứt khoát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685737/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.