Dù thế nào đi nữa, Võ Đại Hổ cũng lại một lần nữa giữ được căn viện kia, đồng thời cũng thăm dò được thực lực của hai đối thủ này. Ít nhất dựa theo những gì đã thấy, hai người bọn họ đều giỏi cận chiến. Còn về phần mấy người còn lại, không biết có ai có sở trường đánh xa không.
Sau khi dìu Hoa Liên vào trong, Tống Thanh Hàn lấy thuốc mỡ ra giúp y thoa thuốc. Thấy y có vẻ buồn bã, bèn đích thân rửa sạch quả tầm bóp cho y ăn, dịu giọng an ủi:
"Chuyện này không trách ngươi, là bọn họ cố tình gây sự. Hơn nữa cả chủ lẫn tớ đều biết võ nghệ, ngươi không đánh lại họ cũng là chuyện bình thường."
Hoa Liên lắc đầu, cắn môi, thấp giọng nói:
"Là do tiểu nô quá kém cỏi, chuyện gì cũng không làm được, còn kéo chân chủ tử..."
Thấy y càng nói giọng càng nhỏ, sắc mặt cũng càng lúc càng u ám, Tống Thanh Hàn suy nghĩ một chút, rồi dùng giọng thương lượng mà hỏi:
"Hay là chúng ta mở một cửa hàng nhỏ, để ngươi làm chưởng quầy? Như vậy, một là khỏi phải bận tâm hầu hạ chúng ta, hai là có việc để làm, còn có thể kiếm tiền nữa."
"Tiểu nô chỉ biết giúp chủ phu làm vài việc lặt vặt thôi, sao có thể làm được chưởng quầy được chứ..."
Hoa Liên vội vàng lắc đầu từ chối, vẻ mặt đầy sự bướng bỉnh, tựa hồ rất không hài lòng với hiện trạng của mình.
Tống Thanh Hàn cũng không nói lời an ủi. Bởi lẽ loại mặc cảm bắt nguồn từ sâu trong nội tâm, bị ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685724/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.