Phong cảnh trong rừng cũng khá đẹp, thỉnh thoảng có vài đóa mai vàng điểm xuyết, khiến mảng xanh thêm phần sinh động.
Tống Thanh Hàn nhìn suốt dọc đường, sắc mặt không biểu cảm mấy, chỉ nhàn nhạt nói:
"Quả nhiên khí hậu khác biệt, mấy thứ trước kia đều không còn nữa. May mà gia vị thì ở đâu cũng trồng được, cùng lắm thì chúng ta tự trồng thôi."
Thấy cậu không lộ vẻ thất vọng, Võ Đại Hổ mới hơi yên tâm hơn. Khóe mắt chợt liếc thấy một mảng vàng, hắn định thần nhìn kỹ rồi chỉ tay về phía đó:
"Thứ kia ăn được không?"
Tống Thanh Hàn nhìn theo tay hắn, trông thấy mấy quả nhỏ như cái đèn lồng vàng óng lủng lẳng, cậu khựng lại, im lặng lục tìm trong trí nhớ một lát, cảm thấy thứ này có vẻ quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra tên.
Võ Đại Hổ thấy cậu không đáp, cũng không hối thúc gì, dù sao chuyến đi này chủ yếu là tìm vận may, nếu không gặp được gì cũng chẳng thiệt gì.
Khi Tống Thanh Hàn đưa tay hái quả, bóc lớp vỏ ngoài ra, cuối cùng cũng nhớ ra, khẽ "A" một tiếng, như bừng tỉnh:
"Là quả tầm bóp* đấy!"
Thật ra Võ Đại Hổ chỉ tiện miệng hỏi thôi, vốn không tin thứ này ăn được. Nhưng nghe cậu nói vậy, ánh mắt hắn thoáng nghi hoặc, cầm một quả lên hỏi:
"Ăn thế nào?"
Tống Thanh Hàn liền hái một quả, bên trong vàng óng rực rỡ, ném thẳng vào miệng nhai nhai, xác nhận mùi vị không sai, mới nhướn mày đáp:
"Cứ thế ăn thôi, chua chua ngọt ngọt, cũng khá ngon. Có điều chỉ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685723/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.