Tần Tam Mộc "Ừ" một tiếng, giọng như có phần cảm khái:
"Tối qua đã xử lý xong một vị đại phu từ nơi khác đến. Nếu y chịu nghe lời, thì không ít vấn đề của chúng ta có thể giải quyết được, kế hoạch cũng sẽ tiến hành nhanh hơn."
"Xử lý thế nào? Sao không trực tiếp đưa vào đây? Nhỡ xảy ra biến cố thì sao?"
Ngữ khí của đối phương có chút ép người, khiến giọng Tần Tam Mộc cũng lạnh xuống, trầm giọng nói:
"Đại đương gia đang bám sát lấy y, ngươi bảo ta dẫn y vào kiểu gì? Nhưng y rồi sẽ tự vào thôi, mồi đã thả rồi, mấy ngày này các ngươi cho người để mắt tới góc tây bắc."
"Chạy theo băng sơn tuyết liên mà đến à? Hừ, đúng là ham phát tài làm cho lú lẫn đầu óc đến mạng cũng không cần nữa. Nhưng vừa khéo, ta cũng đang định lấy một đóa về nếm thử, vậy thì tiện tay, xử lý luôn y đi."
Nghe bọn họ bàn luận về mình như thể bàn về một con mồi, tâm trạng Tống Thanh Hàn bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp. Nhưng từ cuộc đối thoại này, cậu gần như đã xác định chắc chắn nơi băng sơn tuyết liên mọc chính là ở góc tây bắc.
Tần Tam Mộc lại trò chuyện thêm với người kia vài câu khoảng bằng thời gian một chén trà nhỏ, rồi tiếng bước chân dần vang lên, càng lúc càng gần. Tống Thanh Hàn biết nơi mình ẩn thân rất kín, chắc chắn không dễ bị phát hiện, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch như trống trận. Mãi đến khi tiếng bước chân lướt qua rồi xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685717/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.