"Ở đâu?" - Tống Thanh Hàn không kìm được mà cất tiếng hỏi, dù trong lòng biết rất rõ Tần Tam Mộc rất có thể chỉ đang trêu đùa mình.
Tần Tam Mộc đột nhiên xòe tay ra, nụ cười nơi khóe môi cũng trở nên nguy hiểm, tựa như đang dụ dỗ:
"Ngươi nuốt thứ này vào, ta sẽ nói cho ngươi biết. Dù sao, đây là bí mật chỉ một mình ta biết."
Tống Thanh Hàn nhìn thứ nằm trong lòng bàn tay hắn, nhấc gói bột nhỏ lên, đưa đến sát mũi ngửi, chân mày khẽ nhíu lại, nhẹ giọng nói:
"Là anh túc?"
Thấy ánh mắt Tần Tam Mộc rực sáng, Tống Thanh Hàn khẽ lay lay gói bột trong tay, chậm rãi nói:
"Ta vì sao phải tin ngươi? Lỡ như ngươi đang lừa ta thì sao? Vậy chẳng phải ta sẽ chịu thiệt lớn ư?"
Tần Tam Mộc bật cười ha hả, hai tay vòng sau lưng, thản nhiên nói:
"Tin hay không thì ta không ép, ta cũng chẳng có cách nào chứng minh, tùy ngươi tự quyết. Nhưng chỉ cần ngươi muốn tin, thì cái giá này, bắt buộc phải trả. Ngươi có thể đi nói với đại đương gia, ta cũng chẳng sợ, chỉ là như vậy, ngươi sẽ bỏ lỡ cơ hội hái được băng sơn tuyết liên thôi."
"Đang sinh trưởng à?" - Ánh mắt Tống Thanh Hàn khẽ động, cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
"Sao ngươi biết băng sơn tuyết liên đang sinh trưởng? Ngươi đã từng thấy nó? Nếu vậy, tại sao ngươi lại muốn nói cho ta? Chẳng lẽ ngươi không muốn tự tay hái?"
Không ngờ khi nghe câu hỏi đó, gương mặt Tần Tam Mộc lại hiện lên một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685716/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.