Thấy Tống Thanh Hàn bình yên vô sự đứng trước mặt mình, khóe miệng Tần Tam Mộc cong lên, cố ý cười nói:
"Tần đại phu, mùi vị đó thế nào? Khó chịu lắm phải không? Dù sao ta cũng đã bị các ngươi bắt rồi, thứ trong động kia giờ đều là của ngươi, muốn dùng sao cũng được, chẳng phải rất tốt sao?"
Nghe đến đây, Tống Thanh Hàn còn không hiểu trong sơn động kia cất giấu thứ gì nữa sao? Sắc mặt cậu khẽ trầm xuống, giọng điệu cũng lạnh nhạt hẳn đi:
"Ngươi tưởng ai cũng như ngươi sao? Thứ hại người như vậy, giữ lại để làm gì?"
Đại đương gia cũng nghe rõ ý tứ trong lời hắn, ánh mắt nhìn Tần Tam Mộc trở nên nghiêm nghị, trầm giọng hỏi:
"Trong trại vốn đã có đủ lượng anh túc để dùng rồi, sao ngươi còn phải trồng riêng? Còn những người gặp chuyện vì hút quá liều kia, cũng là do ngươi ra tay sao?"
Tần Tam Mộc dường như đã đến bước đường cá chết lưới rách, hoàn toàn không kiêng nể nữa, cười lạnh nói:
"Đúng thì sao? Nhãn giới của ta đâu chỉ dừng ở nơi này. Chỉ có loại ngu ngốc như ngươi mới vì cái gọi là tín niệm và lời hứa kia mà năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, giam mình trong cái chốn không có chút hy vọng này. Thứ ta muốn, là chinh phục toàn thế giới! Để tất cả mọi người phải quỳ dưới chân ta!"
Nói rồi hắn ngửa cổ cười lớn, hai mắt lóe sáng, giống như đã mường tượng ra cảnh tượng huy hoàng kia, trong lòng ngập tràn khoái ý.
Tống Thanh Hàn chau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685718/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.